Bài thơ: Nỗi lòng người xa xứ
Con mong lắm một ngày về Nam Định!
Ngắm cánh buồm căng gió lướt trên sông
Ngắm con đê vươn dài ra biển rộng
Ngắm những mái đình cong vút rêu phong.
Con nhớ lắm những vụ chiêm tươi tốt
Lúa uốn câu lả lướt khắp mặt đồng
Con đò ngang đôi mái chèo khua nước
Chở bồng bềnh đưa nón trắng sang sông.
Nghe da diết điệu chầu văn rót ruột
Tiếng trống chèo rộn rã cả trời khuya
Những ánh mắt liếc chao tình tứ
Trai gái làng bao đôi lứa nên duyên.
Ngõ nhà ai xanh hàng rào râm bụt
Trên rặng xoan đàn chim hót véo von
Con đường làng phẳng những hàng gạch lát
Cuối tháng ba, hoa gạo đỏ như son.
Bên bếp lửa chiều đông ngăn ngắt rét
Nùn rơm khô đượm hương khói đồng quê
Nồi cơm tám thơm tới từng góc bếp
Làm tan đi cơn gió lạnh đang về.
Con vẫn nhớ những nong tằm xây kén
Tơ óng vàng hong nắng ở đầu sân
Chiếc quần đũi mẹ mặc phiên chợ Tết
Sắc áo hồng em diện giữa hội xuân.
Và yên ả những đêm rằm thao thức
Trăng chơi vơi tỏa bóng xuống bậc thềm
Thêm tĩnh lặng êm đềm từng mái rạ
Đắp chăn sương nằm ngủ dưới trời đêm.
Con mong lắm được trở về Nam Định!
Nơi ấm lòng những kỷ niệm quê hương
Con hẹn một ngày về nhen bếp lửa
Sưởi ấm bàn tay lạnh giá tha phương!...
(Trần Hồng Giang)