Hai bài thơ hay về quê hương
NỖI QUÊ
Mang cả làng quê trong da thịt
Nhiều lúc vẫn bơ vơ như một cánh bèo,
Như con chim không cành cây đậu
Như con thuyền không bến buông neo!
Mang cả làng quê trong da thịt
Trăm giấc mơ vẫn hiển thị dân làng
Già trẻ gái trai quây quần đủ mặt
Người chết rồi vẫn cười nói oang oang.
Mang cả làng quê trong da thịt
Nhiều lúc vẫn bùi ngùi thèm một bàn tay
Thèm tiếng gọi ấm êm mùi rơm rạ
Cua cáy tôm cà... hóa một phía bão lay!
Đi mót lại cái ngày xưa rơi vãi
Nhoi nhói đau hai chữ cội nguồn
Nửa như thể tìm về gốc rễ
Nửa như phường bịp bợm lái buôn!
Với con chữ một mình nơi góc khuất
Cỏ cây làng có hiểu được lòng ta,
Đời của sông phải tìm đường ra bể
Tận ngọn nguồn xin làng nhận phù sa.
NGUYỄN MINH KHIÊM
Mang cả làng quê trong da thịt
Nhiều lúc vẫn bơ vơ như một cánh bèo,
Như con chim không cành cây đậu
Như con thuyền không bến buông neo!
Mang cả làng quê trong da thịt
Trăm giấc mơ vẫn hiển thị dân làng
Già trẻ gái trai quây quần đủ mặt
Người chết rồi vẫn cười nói oang oang.
Mang cả làng quê trong da thịt
Nhiều lúc vẫn bùi ngùi thèm một bàn tay
Thèm tiếng gọi ấm êm mùi rơm rạ
Cua cáy tôm cà... hóa một phía bão lay!
Đi mót lại cái ngày xưa rơi vãi
Nhoi nhói đau hai chữ cội nguồn
Nửa như thể tìm về gốc rễ
Nửa như phường bịp bợm lái buôn!
Với con chữ một mình nơi góc khuất
Cỏ cây làng có hiểu được lòng ta,
Đời của sông phải tìm đường ra bể
Tận ngọn nguồn xin làng nhận phù sa.
NGUYỄN MINH KHIÊM
NỖI NHỚ QUÊ
Chiều cuối năm sao trầm tư lạ
Gió đổi mùa hiu hắt nhớ quê
Xa ngút dòng sông
Xa ngút cánh đồng
Nơi mẹ, cha, chồng, vợ
Tiếng khóc cười lăn lóc bão giông.
Tuổi thơ xanh vầng trăng núi
Đôm đốm* thắp đèn đi dạo vườn quê
Tuổi thơ vàng chân rạ
Chữ "O" tròn trượt ngã mấy bờ đê.
Bút lá tre cha dạy viết "quay về"
Mà bóng núi vời xa miền mong nhớ.
Quê hương ơi! Lòng ta nặng nợ
Những nấm mồ cỏ đợi cuối đường thôn
Dòng sông quê tháng ngày đưa đón
Một góc chiều hoa gạo cháy hoàng hôn...
Chiều cuối năm sao trầm tư lạ
Gió đổi mùa hiu hắt nhớ quê
Xa ngút dòng sông
Xa ngút cánh đồng
Nơi mẹ, cha, chồng, vợ
Tiếng khóc cười lăn lóc bão giông.
Tuổi thơ xanh vầng trăng núi
Đôm đốm* thắp đèn đi dạo vườn quê
Tuổi thơ vàng chân rạ
Chữ "O" tròn trượt ngã mấy bờ đê.
Bút lá tre cha dạy viết "quay về"
Mà bóng núi vời xa miền mong nhớ.
Quê hương ơi! Lòng ta nặng nợ
Những nấm mồ cỏ đợi cuối đường thôn
Dòng sông quê tháng ngày đưa đón
Một góc chiều hoa gạo cháy hoàng hôn...